Có một thanh niên lùn
tên là Agotra, anh đi làm thuê bảy năm mới cưới được vợ. Anh trang điểm vợ rất
đẹp rồi dẫn vợ về quê hương. Đến một con sông, cả hai vợ chồng đều sợ, không
dám lội qua. Lúc đó có một anh nhà nghèo tên là Diga lưng dài, cũng vừa đi đến
nơi ấy. Anh lùn bèn hỏi:
Anh ơi sông này sâu hay cạn?
Biết là người sợ nước,
anh kia nói dối:
Sâu lắm, có cả cá dữ.
Anh có thể qua sông này được chăng?
Tôi thường qua lại, sấu và cá dữ đã quen nhau với tôi rồi,
không làm gì tôi đâu.
Vậy anh có thể đưa chúng tôi qua bên kia bờ được chăng?
Được, không sao đâu, mà thầy và cô muốn tôi đưa ai qua trước?
Đưa vợ tôi trước.
Được.
Diga liền khom lưng cõng
vợ anh lùn xuống sông. Lúc ra xa bờ, anh nầy giả bộ rùn xuống để cho anh lùn
kia thấy là sông sâu, rồi khuyên vợ anh lùn nên lấy anh làm chồng, vì anh giàu
sang, có tôi tớ đông đủ. Bị gạt lại mê theo lời ngon ngọt, vợ anh lùn hoan hỷ
ưng thuận. Khi qua đến bờ rồi, cả hai dắt nhau đi luôn.
Thấy thế sợ mất vợ, anh
lùn liền lội đại xuống sông nhưng rồi lại sợ, trở lên lội xuống đôi ba lần.
Cuối cùng vì quá yêu vợ nên liều chết, anh lội qua sông, lúc ấy mới rõ là sông
cạn, anh lùn liền rượt theo kịp, anh la bảo anh lưng dài phải trả vợ lại. Hai
bên cãi cọ nhau đến phước xá của Đức Bồ Tát.
Bồ Tát kêu hai bên vào,
rồi hỏi anh lưng dài:
Anh tên họ gì, cha mẹ vợ tên gì, làm nghề gì, vợ anh tên chi?
Rồi Ngài hỏi anh lùn:
Vợ anh tên gì? Cha mẹ vợ tên gì?
Kế Ngài hỏi đến người
phụ nữ, biết rõ phía nào phải.
Đức Bồ Tát xin công chúng
nghe và hiểu dùm coi ai phải, ai quấy. Ngài hỏi Diga:
Có phải anh là người cướp vợ người chăng?
Dạ phải!
Anh chẳng nên làm việc xấu như vầy nữa.
Bồ Tát dạy giao vợ lại
cho anh lùn Agotra.
Công chúng khen ngợi Đức
Bồ Tát là bậc trí tuệ.
Vị thám tử vâng lệnh vua
ở lại quan sát hành vi của Đức Bồ Tát có chứng kiến các việc trên nên dâng sớ
về triều tâu lên vua rõ tất cả những phán đoán của Đức Bồ Tát:
Đức vua được sớ, bèn hỏi
ý kiến bốn vị giáo sư. Họ đồng tâu:
Xin Đức Vua nên chờ xem đã.
Có một người chủ xe, đem
xe đến gần vườn rồi đi tắm. Đức Đế Thích xem thấy muốn làm sáng trí tuệ của Đức
Bồ Tát cho rạng rỡ hơn trong đời, nên Ngài liền hiện xuống trộm chiếc xe đem đi
nơi khác.
Người chủ xe sau khi tắm
xong, không thấy xe đâu. Xem kỹ thấy người trộm xe đang đánh xe đi. Đuổi theo
kịp, người chủ xe níu xe lại. Hai bên đều viện lẽ là xe của mình, cãi nhau đến
phước xá của Đức Bồ Tát.
Đức Bồ Tát mời hai người
vào, rồi Ngài hỏi qua rõ chắc ai là chủ xe, Ngài hỏi hai người:
Có vui lòng cho tôi xử đoán không?
Thưa, chúng tôi chịu.
Bồ Tát bảo ai chạy theo
kịp chiếc xe là chủ của chiếc xe đó.
Chủ xe chạy theo kịp một
lúc rồi mệt, theo nữa không nổi. Về phần Đức Đế Thích đuổi theo kịp xe, chẳng
thấy mệt nhọc chi cả.
Đức Bồ Tát cho công chúng
biết rằng:
Người theo kịp xe mà không mệt nhọc chi cả, đó là Đức Đế
Thích trên Đạo Lợi Thiên cung.
Ngài hỏi Đức Đế Thích:
Có phải Ngài là Đức Đế Thích hiện xuống đây chăng?
Đức Đế Thích niềm nở
đáp:
Nầy cháu là bậc trí tuệ, thật vậy, ta là trời Đế Thích.
Do nhân nào Ngài đến đây làm như thế?
Vì ta muốn cho trí tuệ Bồ Tát thêm rõ rệt.
Nói xong Ngài bay lên hư
không, tuyên bố khen ngợi trí tuệ Ba La mật của Bồ Tát, rồi Ngài trở về trời.
Xem thêm: